Hơn nữa
Bà bó tay đứng chứ không ngồi xuống ghế vì sợ bẩn váy. Một ngày mình ngủ chưa được 4 tiếng vì con và mẹ chồng quấy rầy. Lên thu vén hộ tôi cái”.
Chồng thì nhu nhược còn mẹ mình thương con thương cháu đến cứng đầu. Không lớn lên nó lại mất gốc bên ngoại. Lúc đấy tất tật khách đều nghĩ mẹ mình là giúp việc nên bảo với nhau “Thuê những đứa ở quê mà lớn tuổi thế này mới yên tâm”.
Bà sợ mình làm ầm lên thì sui gia khó nhìn mặt. Mình sinh con đầu lòng nhưng không được về nhà mẹ đẻ vì nhà chồng bảo ở thị thành điều kiện tốt hơn sẽ yên tâm hơn. Tao không nói”. Biết là thế nhưng không sao nằm yên ôm con chứng kiến mẹ mình làm ô sin cho nhà chồng. Nghe nó khóc thì bà lại vứt xuống không bế nữa.
Làm gì để đỡ stress hiện nay? Mẹ chồng thì gớm ghê. Hiện giờ là không chỉ nấu bếp mà còn đến việc quét dọn. Mình đưa mẹ lên cũng để bà gần gụi với cháu.
Mình xót mẹ nên chỉ muốn tạch mặt mẹ chồng ra. Con vừa chợp mắt đôi phút thì bà chạy đến nựng làm nó thức và khóc.
Bà chỉ muốn ở bên cạnh trông nom con và cháu. Hiền hậu nhu nhược nên ngôn ngữ không có trọng lượng. Mấy bữa nay mình gắng gượng phụ mẹ mình một tay nhưng bà không cho làm mình phát cáu (Ảnh minh họa) Mình khoác vội cái áo giọt ngắn giọt dài toan chạy ra thì mẹ mình biết nên chạy vào ngăn.
Biết thế đừng để mẹ mình lên đây còn hơn. Nhưng mẹ mình cũng như bố mình đều rất hồn hậu nhẫn nhịn nên bảo không sao và khuyên mình không nên chấp nhặt. Mẹ chồng mình không đãi đằng một câu cho rõ để họ tiếp tục hiểu lầm. Đã rất nhiều lần mình nghe lén họ trò chuyện và gọi bác mẹ mình là “cái ngữ đằng ấy” và buông đủ những từ xấu xa thấp hèn.
Bà bảo thương bà thì lặng im thêm hai tháng. Đó còn là sự khinh nhà vợ. Mình khuyên mẹ về quê để mình trên này tự day trở hoặc thuê người giúp việc nhưng mẹ mình không muốn. Đến bế cháu bà cũng lười. Không ngờ mẹ chồng nghiễm nhiên lấy thêm 2 triệu mỗi tháng. Mình đang cho con bú dở nằm trong phòng nghe thấy thế thì bật dậy toan chạy ra. Khi cần thì ngọt nhạt nhờ chứ thông thường không buồn nói chuyện với mẹ mình câu nào.
Mẹ mình đến ở nhưng mỗi cuối tuần đều về quê mang lên thêm nào rau cá sạch và gà qué từ nhà. Mình nhớ như tạc vào đầu thái độ khó chịu của mẹ chồng lúc về quê thăm nhà con dâu mai sau. Bố mình thực thà thấy thế vội chạy đến lấy hai tay chùi ghế cho bà ngồi.
Mấy hôm nay mình gắng gượng phụ mẹ mình một tay nhưng bà không cho làm mình phát cáu. Trong lúc ăn uống một người làm vỡ ly xuống nền. Mặc dù vừa sinh dậy rất mệt. Mẹ mình ăn rất ít. Nghe thế mình càng khóc. Thế mà mẹ chỗng nỡ lòng ngửa tay lấy của mình 2 triệu. Cả ngày cứ bứt rứt bực bõ trong người
Biết tính vắt cổ chày ra nước của mẹ chồng. Ba má mình ở quê trồng rau nuôi lợn thì đã sao? Họ là nông dân chứ không phải là hành khất để bị khinh thường. Nhưng lúc mình nhờ vả thì không dám từ chối vợ chỉ ậm ự nhưng không bao giờ làm. Hết đau lưng đến tụt áp huyết để mẹ mình phải làm gần như tất việc nhà. Mình đã định im lặng rồi nhưng mẹ chồng càng ngày càng quá đáng.
Mà điên nhất là mẹ chồng đang biến mẹ ruột mình thành giúp việc.
Hết thảy làm mình nổi điên. Bà không giúp gì mình. Mình tế nhị xin đóng thêm tiền ăn ở cho mẹ mình. Cả ngày còn tưởng mẹ mình đi đâu hóa ra toàn bận làm việc. Ngay cả một câu trách móc với chồng mẹ mình cũng không cho mình nói.
“Chị ta quê mùa chút thôi nhưng nhanh nhẹn đấy”. Mình nghe được nên nhẹ nhàng góp ý phải trái với bà. Sau dần dần bà giao hẳn cho mẹ mình việc nấu ăn. Thế mà mẹ chồng rêu rao với họ hàng và xóm giềng là đang phải nuôi báo cô sui gia. Anh từ đồng vào chùi thế còn bẩn ghế hơn”. Mình khuyên mẹ về quê để mình trên này tự day trở hoặc thuê người giúp việc nhưng mẹ mình không muốn.
Bà sợ nếu bà bỏ về quê thì mẹ chồng sẽ bắt mình làm tuốt những việc này. Mà sự hiểu lầm đó là do bà gây ra cơ mà? Biết là thế nhưng không sao nằm yên ôm con chứng kiến mẹ mình làm ô sin cho nhà chồng.
Ban sơ là thế. Anh không dám ý kiến ý cò gì với bố mẹ vì sợ mang tai mang tiếng bất hiếu. Ức nhất là mình dỗ con mệt rã rời. Nếu thua thì tự ti và nếu hơn thì tự mãn. Bạn bè bà đến thăm và ở lại chơi nửa ngày. Chồng mình vốn là công tử. Công chức nhà nước mà ưỡn ngực hống hách với nhà mình. Mình ức khóc thì mẹ mình cười nói “mẹ ở quê làm quần quật quen rồi. Thấy mẹ mình lui cui xuống bếp nấu cháo cho mình là bà nhờ làm cái này cái nọ.
Nhưng bà chối đây đẩy là “đứa nào bôi xấu tao đấy. Lúc mình phát hiện thì vì không dám nói mẹ chồng nên mình bảo mẹ đừng làm nữa. Mẹ chồng thản nhiên gọi “Chị ơi. Lúc nào mình đi làm thì bà về quê là hết chuyện. Mẹ chồng liên tục giả bệnh. Mình suốt ngày ôm con nằm trong phòng nên không biết.
Bà sợ nếu bà bỏ về quê thì mẹ chồng sẽ bắt mình làm tất những việc này (Ảnh minh họa) Sinh con xong mình không được về quê. Mọi việc vệ sinh ăn uống đều là mình tự làm. Thế mà bà nhăn nhó bảo “Thôi để tôi đứng. Nhà chồng luôn cho mình cái mác đô thị.
Tuy nhà anh có ý tốt nhưng mình chung sống trong nhà nên hiểu rõ. Nó đói nó khóc hay tè dầm cũng mặc. Mình đành xin phép đưa mẹ chồng lên để phụ mình chăm con. Thói xấu của người Việt Nam là so sánh. Cùng đường hết cách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét